Thu Về Trên Cánh Lá Phong
Thơ: Miên Du
Ngắm nắng Thu về trên lá phong
Nhớ ai hoa nắng ngập trong lòng
Nhớ ai mà lá rơi vàng lối
Phong kín đường về bao nhớ mong
Có viết gì không trên lá phong?
Mà sao ta cứ mãi chờ mong
Ba mươi năm chẳn đời đôi ngã
Có hứa gì đâu sao ngóng trông?
Thôi thế thì thôi: chuyện chúng mình
Như sương che phủ ánh bình minh
Như chiều nắng nhạt hoàng hôn xuống
Như gío khóc than một chuyện tình...
"Dù chẳng bao giờ muốn nhớ đâu"
Nhưng sao tim vẫn nhuốm lòng đau
Đêm đêm hỏi gió người thơ hỡi!
Muôn kiếp chờ nhau đã bạc đầu
Nhớ ai hoa nắng ngập trong lòng
Nhớ ai mà lá rơi vàng lối
Phong kín đường về bao nhớ mong
Có viết gì không trên lá phong?
Mà sao ta cứ mãi chờ mong
Ba mươi năm chẳn đời đôi ngã
Có hứa gì đâu sao ngóng trông?
Thôi thế thì thôi: chuyện chúng mình
Như sương che phủ ánh bình minh
Như chiều nắng nhạt hoàng hôn xuống
Như gío khóc than một chuyện tình...
"Dù chẳng bao giờ muốn nhớ đâu"
Nhưng sao tim vẫn nhuốm lòng đau
Đêm đêm hỏi gió người thơ hỡi!
Muôn kiếp chờ nhau đã bạc đầu
*Có lẽ tất cả âu là định mệnh, tất cả cũng chỉ là vậy mà thôi, tại sao món quà đầu tiên và cũng là món quà cuối cùng là vài chiếc lá phong^^,có lẽ là điềm báo hì hì, chẳng hứa mà cũng chẳng hẹn, chỉ như gió như mây phù một cái là bay hết thôi :)). Có viết gì trên lá phong ko ta? Có một vài chữ, một vài câu......nhưng cũng đã chẳng còn gì....cái còn giữ là chút gì đó.....bảo rằng quên là nói dối mà cho là nhớ thì ......liệu có thật tâm?????????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét